Chương 18:
Qua giờ Tỵ(9h sáng), Hàn Thiên Hạo mới từ cung Thừa Càn trở về Phượng Nghi Cung. Nhưng vừa bước vào cửa cung thì hắn đã thấy cửa đại điện vẫn còn đang đóng kín, tất cả các cung nhân đều nhẹ nhàng làm việc khiến cho cả bầu không khí đều im lìm đến lạ. Bước nhanh đến, hắn phất tay cho các cung nhân không cần phải hành lễ rồi nhìn Tiểu Vu đứng ở trước cửa điện hỏi:
-Hoàng hậu đang nghỉ ngơi sao?!
Cúi đầu, Tiểu Vu đáp:
-Dạ! Sau khi tiễn Hoàng thượng cùng dùng tảo thiện xong thì Hoàng hậu có kêu muốn ngủ nên nô tỳ mới đóng cửa để người có thể an tĩnh nghỉ ngơi!
Gật gật đầu rồi hắn ra hiệu cho Tiểu Vu khẽ mở cửa. Nhẹ nhàng từng bước đi vào, hắn buông người ngồi xuống bên bàn trà, lặng lẽ ngắm nhìn thuỵ nhan của Ngọc Lưu.
Khoảng gần một canh giờ sau, Ngọc Lưu mới tỉnh dậy, vươn vai một cái rồi cậu mới phát hiện ra hắn có mặt ở trong phòng. Kéo rèm sang một bên, cậu đi đến vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ thì thầm bằng giọng còn ngái ngủ:
-Huynh trở lại từ khi nào vậy?!…Sao không gọi đệ dậy?!
Vuốt ve bàn tay nho nhỏ trắng nõn của cậu, hắn đáp:
-Huynh thấy đệ ngủ ngon quá nên không nỡ!….
Nói rồi hắn kéo cậu lại ngồi vào lòng mình.
Cậu dựa vào lòng hắn, khẽ dụi dụi như con mèo nhỏ:
– Huynh lại chiều hư đệ rồi!!
Vuốt ve mái tóc đen dài, hắn vừa hôn lên thái dương của cậu vừa khẽ yêu chiều nói:
-Đệ là Hoàng hậu của huynh, huynh chiều hư đệ thì đã sao chứ?!?!…Mà đệ đã đói bụng chưa? Để huynh kêu người chuẩn bị ngọ thiện luôn!
Nhận được cái gật đầu của cậu, hắn liền lệnh cho cung nhân ở ngoài cửa chuẩn bị ngọ thiện là những món cậu thích.
Ngọc Lưu dựa vào lòng hắn hồi lâu rồi cậu mới ngẩng đầu lên, khẽ đưa tay bắt lấy bàn tay của hắn mà đặt lên bụng mình, thì thầm:
-Huynh chào hỏi tiểu bảo bối của chúng ta đi!!!
Câu nói khe khẽ cùng hành động này của cậu giống như một tiếng sét bất thình lình đánh bên tai hắn. Cả người cứng đờ lại, chỉ còn duy nhất bàn tay là đang run run mà trúc trắc xoa lên vòng bụng còn bằng phẳng của cậu:
-Đệ….Đệ….Tiểu bảo bối… của chúng ta!!
Bật cười trước biểu hiện ngốc nghếch của “quân vương”, cậu tinh nghịch mà điểm điểm trán hắn, vừa vui vẻ nói:
-Huynh sắp làm phụ hoàng rồi mà còn trưng ra bộ mặt ngốc nghếch đấy không sợ con chúng ta cười cho à?!?!
Bỏ ngoài tai câu nói trêu chọc của cậu, hắn mạnh mẽ ôm lấy cậu, run rẩy thủ thỉ:
-Cảm ơn đệ….cảm ơn…Ngọc Nhi của huynh!!!
Vòng tay khẽ xoa tấm lưng rộng lớn đang run run lên của hắn, cậu thì thầm:
-Đệ cũng cảm ơn huynh…tướng công!
*Oẹ…oẹ…*
Tiểu Vu vừa bước chân qua cửa tẩm điện thì liền nghe thấy tiếng nôn oẹ ẩn ẩn phát ra từ nội thất giống như bao ngày suốt một tháng qua, gấp gáp đặt chậu nước trong tay xuống mà ba chân bốn cẳng chạy vào. Vừa hất tấm rèm lên thì nó đã nhìn thấy Ngọc Lưu đang ngồi gục xuống ở bên giường mà không ngừng nôn khan. Trong lòng như lửa đốt, nó cũng như quỳ xuống bên người, bàn tay run run mà vuốt ve tấm lưng gầy gầy xương xương của công tử nhà mình.
Mất một lúc sau, cơn buồn nôn mới kết thúc. Ngọc Lưu cả người như bị rút cạn hết sức lực mà yếu ớt bám lấy tay Tiểu Vu để nó đỡ cậu nằm lên trên giường.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu mà nó không khỏi thở dài một hơi, vừa ngồi xuống bên giường giúp cậu đắp lại chăn vừa lo lắng nói:
-Công tử, người nằm nghỉ đi…để em đi gọi Thái y!
Khẽ lắc đầu, Ngọc Lưu vừa mỉm cười đưa tay vuốt ve vòng bụng còn bằng phẳng của mình như để xoa dịu tiểu bảo bối của mình vừa nói:
– Không cần đâu! Em không nhớ ta là ai sao? Chỉ là chút phản ứng bình thường thôi!
-Nhưng Hoàng thượng nói….
Lắc đầu, cậu yếu ớt cắt ngang lời của Tiểu Vu:
– Chút chuyện nhỏ này đừng kinh động quá!….
Tiểu Vu biết nó không nói lại công tử nhà mình thì liền thở dài một hơi, rồi nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cậu, nói:
-Thôi!! Công tử nằm nghỉ một chút đi để em đến ngự thiện phòng lấy chút cháo thanh đạm về cho người.
-Ừ….
Khẽ đáp một tiếng rồi bỗng nhiên cậu như nhớ ra chuyện gì đấy, hỏi:
-Thập tứ đã quay về chưa?!?!
Khẽ lắc đầu, nó nói:
-Vẫn chưa ạ! Nhưng tối qua bồ câu đưa tin về, trong thư Thập tứ kêu hai ngày nữa sẽ đưa Liễu Trần y thánh an toàn về đến Kinh Thành!!
“Vậy thì tốt quá rồi!!!”
Khẽ mỉm cười, cậu nói:
-Ta biết rồi!! Thôi, em đi lấy cháo đi, ta cũng có chút đói rồi!
-Dạ, em đi ngay đây!!
Khi cánh cửa điện khép lại thì nụ cười trên môi Ngọc Lưu cũng tắt đi, bàn tay xương xương của cậu vẫn như cũ mà khẽ vỗ về tiểu bối vẫn đang ngủ yên ở trong bụng mình mà khẽ thì thầm:
-Cha và sư phụ nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện đâu!!!…..Bảo bối của cha!!!