Chương 19:
(Vì cặp Nguyên – Phong dù hơn nhau 5 tuổi ( 23t- 28t) nhưng sắp kết hôn rùi nên chuyển cách xưng hô về anh – em chút cho tình thú nazzzz!!!^^)
Vừa mới nằm trên giường được một lát, đang thiu thiu ngủ đi thì đột nhiên Giang Phong bị tiếng cửa mở làm cho giật mình mở mắt. Không cần nhìn cũng biết là ai về. Thở dài một hơi, bật cái đèn ngủ ở đầu giường lên, hắn ngồi dậy nhìn thẳng về phía cái người đang đi đến kia, tức giận nói:
-Anh là trộm đấy à? Lúc nào cũng nửa đêm nửa hôm, người ta đi ngủ rồi thì mò về!
Người kia đi đến hôn lên khoé môi hắn, rồi khẽ nhếch mép lên nói:
-Bảo bối!…Em nhầm rồi! Anh không phải là trộm…mà là cướp…anh đến cướp em!!!
Liếc mắt nhìn y một cái, hắn nói:
-Bớt nói nhảm đi….Hôm nay em mệt lắm!…không muốn dây dưa với anh….
Vuốt ve khuôn mặt non mịn của hắn, y ngà ngà nói:
-Nhưng anh lại muốn dây dưa với em!
Nói rồi y liền tiến tới, cánh tay cũng chuyển xuống toan cởi bỏ chiếc áo ngủ trên người hắn. Nhưng mới chỉ cởi được cái nút đầu tiên, cánh tay của y đã bị hất ra, hắn liền nằm xuống, quay mặt đi quấn chặt chăn vừa nhắm mắt vừa nói:
-Biến đi tắm đi…người gì mà thối chết đi được…Ngửi thấy là đã muốn ói!!…toàn mùi rượu với nước hoa, không biết của con hồ ly tinh nào…Em nói cho anh biết…anh mà tắm không sạch mùi nước hoa của mấy con hồ ly trên người thì anh đừng có tiến lại đây!
Mỉm cười nhìn cả người hắn quấn ở trong chăn, y nói:
-Thì ra là bà xã ghen….ha ha ha…Nhưng bà xã, em yên tâm ông xã chỉ có ‘phản ứng’ với mình em thôi!!!
Nói rồi y liền đứng dậy, bỏ vào trong nhà tắm.
Cảm thấy giường mất đi sức nặng rồi hắn mới mở mắt ra nhìn theo hướng phòng tắm, cằn nhằn:
-Hừ…Ai thèm ghen chứ?…
Khi Khải Nguyên bước ra khỏi phòng tắm thì Giang Phong đã ngủ mất rồi. Mỉm cười nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, y vừa cởi bỏ cái khăn tắm duy nhất trên người mình vừa nhẹ nhàng vén chăn lên mà nằm xuống bên cạnh, một tay vươn ra ôm hắn vào lòng rồi bàn tay hư hỏng ấy lại trượt dần xuống, chui vào trong áo ngủ của hắn mà từ tốn vuốt ve làn da mát lạnh mịn màng ở bụng làm cho hắn khó chịu mà vặn vẹo người quay lại chui vào trong lồng ngực y. Thoả mãn nhìn dáng ngủ của hắn rồi y mới nhắm mắt lại mà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cũng vì ngày hôm qua uống chút rượu cùng gấp gáp chuyện chuẩn bị đám cưới với sắp xếp công việc của mình mà y liền mệt mỏi ngủ đến tận khi bụng đói cồn cào thì mới chịu tỉnh dậy. Mơ màng đưa tay sờ sờ bên cạnh mình, thấy phần giường bên đó đã lạnh ngắt từ lâu thì y mới chịu ngồi dậy. Khẽ lắng tai nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài cùng ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng, y liền mỉm cười mà lật chăn đứng dậy.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Giang Phong dù đang cầm nguyên cả cái muôi mà nếm canh cũng quay người lại. Nhìn thấy y khoe toàn bộ thân trên quyến rũ vô bờ nhưng khuôn mặt thì đang mơ mơ màng màng kết hợp với bộ đầu tổ quạ mà lững thững đi lại đây thì không khỏi bật cười hai tiếng rồi lại phải vừa nhịn cười lại vừa khẽ quát:
-Anh đi đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, canh em sắp nấu xong rồi!
Đi đến ôm lấy hắn, y bĩu môi, lắc đầu nói:
-Không muốn đi một mình…Anh muốn em đánh răng cho anh …
Nhìn vẻ mặt này của y, hắn không khỏi thở dài trong lòng một hơi. Quả thật là từ ngày đăng kí kết hôn xong, tính tình y liền thay đổi hoàn toàn…à mà không…phải nói là bản tính thật của y mới hoàn toàn lộ ra…Hoàn toàn là tính tình trẻ con…Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, so với vẻ mặt bá đạo kia của y thì hắn thích vẻ mặt của một Khải Nguyên trẻ con như thế này hơn, vẻ mặt mà chỉ duy nhất mình hắn được biết. Khẽ quay người lại, hôn lên khóe môi y một cái, hắn dỗ:
-Ngoan! Anh đi đánh răng đi…Em còn nấu bữa sáng mà….
Không nói thêm một lời nào, y liền đè hắn ra mà hôn, mãi đến khi hắn gần như vô lực mà dựa vào lòng mình, y mới chịu buông ra mà đi vào trong nhà tắm. Lúc đi còn không quên ném lại một câu cho hắn:
-Anh không phải con em….Đừng có mà dỗ dành anh kiểu đấy!
Nhìn theo bóng lưng y, hắn không khỏi cười khổ mà nói thầm:
-Vẻ mặt ấy không phải ‘con em’ thì còn là gì nữa?
Khi y bước ra khỏi nhà tắm thì một bàn đồ ăn thơm phức đã được bày lên, mỉm cười thỏa mãn mà ngồi xuống, cảm thán:
-Anh thật có phúc mới lấy được em mà!
Cởi cái tạp giề trên người mình ra, ném sang một bên, hắn vừa ngồi xuống vừa nói:
– Anh bớt dẻo miệng lại đi…Lo mà ăn canh giải rượu của anh kia kìa…Đã biết mình không uống được rồi mà lại còn cố mà uống vào!
-Anh biết rồi mà!…
Nói rồi y liền cầm bát canh lên, khẽ thổi cho nguội bớt rồi đưa lên miệng một hơi uống sạch. Một tay vừa làm dấu ‘number 1’ một tay vừa đặt chiếc bát xuống bàn, y khen:
-Đúng là canh giải rượu bà xã làm là đệ nhất thiên hạ mà!
Còn đang bận nhai chiếc bánh bao trong miệng mình, hắn chẳng thèm để ý đến lời nói ‘vuốt mông ngựa’ kia của y mà cầm đũa lên, lại gắp thêm một đống thịt bỏ vào trong bát của y với mình.
Đưa mắt nhìn đống thịt trong bát mình rồi lại nhìn đến khuôn mặt đang phồng to lên của hắn, y như ngộ ra điều gì đấy mà hai mắt khẽ sáng lên, vừa cười cười vừa trêu đùa:
-Bà xã, em đợt này sức ăn thật lớn mà!….Sắp biến thành một ‘tiểu mập mạp’ rồi!
Liếc nhìn y một cái cháy mặt rồi hắn nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng mình, giận dỗi nói:
-Nếu không phải phục vụ ‘đại thiếu gia Khải Thị’ mệt mỏi quá thì tôi cũng không đến mức ăn không kiểm soát như bây giờ đâu!
Nói rồi hắn liền đưa tay sờ sờ bụng mình, lầm bầm:
-Còn lâu mới biến thành ‘tiểu mập mạp’!…Hừ…Bụng mình vẫn còn nhỏ như thế này cơ mà!
Lầm bầm xong hắn liền chẳng thèm để ý đến y mà lại tiếp tục ăn nữa.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, y cũng sủng nịnh mà cười cười rồi lại tiếp thêm thức ăn cho hắn. Còn phần mình thì chỉ ăn hết chỗ thịt trong bát với một cái bánh bao nữa là xong bữa sáng.
Hai mươi phút sau, hắn mới giải quyết xong bữa sáng của mình. Vừa ngồi xoa xoa cái bụng do ăn no mà biến thành tròn vo của mình, hắn vừa nhìn cái người đang trúc trắc rửa bát ở kia mà nói:
-Anh hiếm khi được nghỉ thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi…Lát nữa không cần cùng em đến thăm Tử Hàm đâu…
Cẩn thận cầm cái bát sứ ở trong tay mà rửa, y vừa gật đầu:
-Ừ….À…Mà chuyện tên giở trò với xe của Uông Khiêm, lão tam mới báo cho anh biết là họ đã tìm thấy hắn ở Ma Cau rồi!Chắc vài ngày nữa sẽ bắt mang về đây giao cho cảnh sát thôi!
Đứng dậy đi đến hôn một cái vào má y, hắn vui vẻ nói:
-Ông xã, anh đúng là giỏi mà!…Thế là sắp bắt được kẻ kia rồi!
Nói đến đây, hắn liền bĩu môi một cái mà khinh bỉ nói:
-Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết là kẻ nào làm ra cái chuyện tốt này! Nhưng mà chỉ tại không có đủ bằng chứng xác thực nên mới phải tốn công như thế này!Đúng là làm người ta điên máu mà!
-Thôi!…Đừng tức giận!…Không tốt cho nhan sắc của em đâu!
Gật gật đầu, hắn đưa tay ôm lấy hai má mình nói:
-Ừ…Nhan sắc là quan trọng nhất!
____Bệnh viện___
-Cháu của bác thế nào rồi?
Vừa xoa xoa lấy vòng bụng đã hơi nổi lên của cậu, hắn vừa tươi cười hỏi.
Mỉm cười, cậu nói:
-Cháu của bác khỏe nhiều rồi!….Bác sĩ sáng nay nói hai ngày nữa là cho hai cha con cháu về nhà được rồi!…Có thể đến ăn kẹo mừng của bác rồi
Ha ha cười ngượng ngùng theo câu nói của cậu, hắn ngồi xuống bên cạnh, nhanh tay lấy quả táo ở bên cạnh mà gọt. Cắt một miếng đưa cho cậu, hắn vừa nói:
-Trước lúc qua đây, anh có qua bên chỗ Uông Khiêm một lát, nghe bác sĩ nói cục máu đông ở trên não hồi trước cũng tan rồi, không còn gì nguy hiểm nữa, rất nhanh sẽ tỉnh lại rồi!..
Khẽ thở dài một hơi, cậu nói:
-Chỉ có điều, những tổn thương ở dây thần kinh thị giác của anh ấy vẫn không thể chữa lành được… Nhưng không sao, chỉ cần anh ấy tỉnh lại được là tốt rồi….Bây giờ em khỏe rồi nên ngày nào cũng đến bên đó nói chuyện cùng anh ấy…mấy hôm nay, anh ấy đã có thể phản ứng lại với lời em nói rồi.
Nói đến đây, bỗng cậu lại thở dài một tiếng.
-Sao vậy? …Anh Khiêm sắp tỉnh lại rồi, sao em lại còn thở dài nữa?
-Anh Khiêm như thế thì đương nhiên em rất mừng rồi nhưng còn Tiểu Tần. Cậu ấy vẫn còn hôn mê như thế….
Đưa tay lên vỗ nhẹ vai cậu, hắn nói:
-Em yên tâm đi. Tiểu Tần là người tốt, trời sẽ không bạc đãi cậu ấy đâu!…Cậu ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi!
Lời Giang Phong vừa dứt thì cánh cửa phòng bệnh liền bị kéo mạnh ra. Cả cậu và hắn đều giật mình mà mở to hai mắt nhìn mẹ Kiểu đang vội vội vàng vàng chạy vào.
Bà vừa mỉm cười, vừa bắt lấy tay cậu gấp gáp nói:
-Khiêm Nhi…Khiêm Nhi tỉnh lại rồi!
Lời bà vừa dứt thì Tử Hàm cũng như được tiếp thêm một loại sức mạnh thần kì nào đó mà lật chăn, đứng dậy, mặc cho bàn chân trần của mình đang tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng, toan chạy đi thì đã bị mẹ Kiều mạnh mẽ giữ lại, bắt cậu đi dép cùng khoác thêm áo vào rồi mới cùng cậu và Giang Phong đi đến phòng bệnh của Uông Khiêm.
Khi ba người đến nơi thì cả ba mẹ Uông với ba Kiều cũng đang đứng đó còn các bác sĩ thì đang đứng xung quanh giường bệnh mà kiểm tra tình trạng sức khỏe của Uông Khiêm. Mọi người đứng đợi một lúc rồi các bác sĩ mới kiểm tra xong, họ mỉm cười rời đi thì cậu mới từ từ tiến đến, run rẩy nắm lấy bàn tay đang gắn với bao nhiêu dây máy của anh.
Mỉm cười, anh thì thào nói:
-Anh lại làm em với con sợ rồi!…Anh xin lỗi!
Mặc nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt mình, cậu mỉm cười hạnh phúc:
-Anh tỉnh dậy là tốt rồi!….Tốt quá rồi!