Chương 10:
_Phủ Âu Dương tướng quân_
Khi vừa mới được nha hoàn đỡ xuống từ xe ngựa,Ngọc Hà đã nhanh chóng bỏ lại Ngọc Lưu ca ca đang ngây ngây ngốc ngốc cười ở phía sau mà chạy thẳng về phía phòng của Minh Thành ca ca của mình,bé muốn kể tội kẻ xấu hung dữ kia!
Âu Dương Minh Thành vừa mới hạ triều về đến phủ,đang định đổi một thân triều phục kia thì bỗng cửa phòng bật mở,theo sau đó là bé cưng Tiểu Hà của anh chạy vào.
Vừa thấy Minh Thành ca ca của mình ở trong phòng,Tiểu Hà liền chạy đến ôm lấy anh mà ủy khuất nhỏ giọng khóc:
-Minh Thành ca…hức..hức….Minh Thành ca….
Nhìn bé cưng mình hằng ngày đều cưng nựng như bảo bối không dám tổn thương một chút nào mà nay lại đang ôm lấy mình vừa nấc vừa nhỏ giọng gọi ‘Minh Thành ca’,anh liền thấy tim mình như đang bị ai bóp nghẹt lấy.
Anh hơi cúi người xuống bế Tiểu Hà lên,để bé dựa vào mình,anh vừa đau lòng đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt bé,vừa lo lắng hỏi:
-Không phải hôm nay Tiểu Hà của ca ca cùng Ngọc Nhi đi đến chùa Trấn Quốc thưởng hoa sao?Sao lại khóc thành thế này?Nói cho ca ca nghe,là kẻ nào dám ức hiếp bé cưng của huynh?
Đầu dựa vào bờ vai vững chắc của anh,Ngọc Hà đưa bàn tay nho nhỏ của mình lên dụi dụi mắt,rồi vừa nấc vừa đáp:
-Đệ không biết hắn là ai…hức…nhưng đệ thấy Ngọc Lưu ca ca gọi hắn là Thế tử gì đó…hắn đáng sợ lắm!!!Đệ sợ!! – vừa nói đến đây Ngọc Hà liền nắm lấy triều phục của anh.
Ánh mắt anh sau khi nghe thấy Ngọc Hà nói vậy liền ánh lên một tia băng lãnh:”Lại là ngươi!Ngày trước đã làm phiền đến Ngọc Lưu yêu quý của ta,ta vẫn còn chưa tính sổ với ngươi,bây giờ lại còn dám dọa bé cưng Ngọc Hà của ta sợ đến mức này…Haizz….Có lẽ lần này ta cần phải tính cả vốn lẫn lời với ngươi rồi!”.Hơi giấu tia băng lãnh kia vào nơi đáy mắt,anh vừa nhè nhẹ vỗ lưng giúp Ngọc Hà nhuận khí vừa an ủi:
-Không sao rồi!!Có ca ca ở đây rồi!!!Đệ không phải sợ ai hết!
Choàng tay ôm chặt lấy anh,Ngọc Hà khe khẽ nói:
-Ca ca!!!!
-Ừm!!Không sao!!Có ca ca ở đây!
Vừa đáp,anh vừa vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của Ngọc Hà.
_Phủ Đoan Thân Vương_
*Bốp*
Bị phụ vương mình giáng cho một cái tát với mười phần lực đạo,mặt Hàn Khang Việt liền lệch sang một bên,máu cũng theo khóe môi y chảy xuống.Nhưng y không dám đưa tay lau đi mà chỉ quay lại đối mặt với phụ thân mình,nghiêm chỉnh đáp:
-Là do con đã lỗ mãng!
Đoan Thân Vương ánh mắt đã bớt dữ tợn hơn nhưng ông vẫn nhìn thẳng nhi tử của mình mà răn dạy:
-Chuyện tình cảm của con ta không muốn can dự vào nhưng Âu Dương Ngọc Lưu bây giờ đã sắp trở thành Thái tử phi rồi chứ không phải là một song nhi con theo đuổi ngày trước nữa!…Con phải biết là nam nhân thì cần phải biết cái gì cần buông,cái gì cần giữ.Đừng để tình cảm cá nhân con làm hỏng đại sự phía trước!Đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở con.
-Con hiểu!
Quay người lại,ông phất tay nói:
-Con ra ngoài trước đi!…Nhưng đừng quên việc ta giao cho con!
Hàn Khang Việt hơi cúi đầu mà đáp:
-Vâng.Vậy con xin cáo lui.
Khi chỉ còn lại một mình ở trong phòng,Đoan Thân Vương mới đi đến bên giá sách,thay đổi vị trí của bình hoa trên đó,giá sách liền được đẩy sang hai bên,hé mở ra một thông đạo.Sau khi ông đi vào rồi,giá sách lại trở lại vị trí ban đầu,giống như vẫn chưa thay đổi gì cả.
Tối hôm đó,khi Ngọc Lưu đang một mình ngồi trong phòng mà thơ thẩn nghĩ về những việc diễn ra vào sáng nay.Quả thực giống như một giấc mộng vậy.Giữa khung cảnh như thơ như mộng của Đào hoa viên,hắn ôm lấy cậu mà trao cho cậu nụ hôn kia.Nghĩ đến đây hai má cậu liền đỏ lên,tim cậu đang đập liên hồi vào lồng ngực giống y như lúc đó vậy.
Nhưng ngay giữa lúc Ngọc Lưu đang xoa xoa hai má mình mà cười thẫn thờ thì cửa phòng bỗng mở ra,Âu Dương phu nhân bước vào,vừa nhìn thấy dáng vẻ vừa tươi cười vừa xoa xoa hai má đỏ hồng một kia của song nhi nhà mình thì bà liền cười vui vẻ mà ngồi xuống bên cạnh cậu:
-Gặp được người con ngày nhớ đêm mong nên mới vui vẻ như vậy có đúng không?
Ngọc Lưu theo quán tính mà gật đầu xong rồi mới giật mình ngạc nhiên mà nhìn mẫu thân mình hỏi:
-Sao mẫu thân lại biết?
Âu Dương phu nhân vẫn giữ nét cười trên môi mình mà đáp:
-Mẫu thân con không chỉ biết con hôm nay gặp lại người ấy mà còn biết người đó là Thái tử đương triều nữa và hơn nữa con còn sắp được ban chỉ sắc phong làm Thái tử phi!
Ngọc Lưu mở to hai mắt kinh ngạc nhìn mẫu thân mình,cậu lắp bắp:
-Sao…sao…sao những chuyện này mà mẫu thân cũng biết?
Đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen nhánh của cậu,bà nói:
-Chuyện người con yêu là Thái tử điện hạ thì từ khi trở về Kinh Thành này mẫu thân đã biết rồi!Nhưng mẫu thân không thể nói cho con biết được,do chuyện này Thái tử muốn đích thân nói cho con biết!Mẫu thân xin lỗi …còn chuyện con chuẩn bị được sắc phong Thái tử phi ư?…Là chuyện từ ba ngày trước rồi!Hoàng thượng đã nói chuyện này với phụ thân con,thì đương nhiên mẫu thân phải biết chứ!…Nếu mẫu thân đoán không sai thì chắc một hai ngày nữa Thánh chỉ sắc phong con làm Thái tử phi sẽ được ban xuống thôi!
Ôm lấy mẫu thân mình,Ngọc Lưu khẽ gọi:
-Mẫu thân!
Mỉm cười vuốt ve sống lưng con mình,bà nói:
-Nhìn con hạnh phúc như vậy mẫu thân cũng an tâm phần nào rồi!
Nói đến đây,bà lại khẽ thở dài một hơi:
-Nhưng song nhi của mẫu thân lại sắp phải rời ra mẫu thân rồi!
Ôm chặt lấy mẫu thân mình,Ngọc Lưu khẽ nói:
-Con cũng không nỡ rời xa mọi người đâu!!!Nhưng….
Mỉm cười,bà nói:
-Được rồi!Song nhi nào lớn mà chẳng phải gả đi!Chẳng lẽ con muốn mẫu thân nuôi con cả đời sao?
-Mẫu thân,người lại trêu con rồi!
Buông Ngọc Lưu ra,bà khẽ vuốt ve khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của cậu nói:
-Thôi!Sắc trời cũng muộn rồi,con nghỉ ngơi đi,mẫu thân cũng về phòng nghỉ ngơi đây!
Ngọc Lưu khẽ gật đầu,đáp:
-Vâng!Mẫu thân về phòng cẩn thận!
Quả thực đúng như lời mẫu thân mình dự đoán,ngay sáng hôm sau,khi Ngọc Lưu đang dạy Ngọc Hà viết chữ ở trong thư phòng thì Tiểu Vu vội vã chạy vào nói là có tổng quản ở trong cung đến truyền Thánh chỉ.Nghe vậy,Ngọc Lưu liền nhanh chóng buông cây bút trong tay xuống mà chạy về phía tiền viện.Vừa đến nơi thì cậu liền nhìn thấy lão nô ngày hôm qua cùng phụ mẫu mình đang ở đó.Vội vàng chỉnh lại y phục của mình rồi Ngọc Lưu liền quỳ xuống tiếp chỉ.
Thấy Ngọc Lưu cùng phu phụ Âu Dương tướng quân đã quỳ xuống,Vương tổng quản mới bắt đầu mở Thánh chỉ ra dõng dạc đọc:
-Phụng thiên thừa vận,Hoàng đế chiếu viết: Xét thấy Âu Dương Ngọc Lưu là mỹ mạo như hoa,tài đức vẹn toàn,là người vô cùng phù hợp với Thái tử.Nay Trẫm ban chiếu chỉ này sắc phong cho Âu Dương Ngọc Lưu vi Thái tử phi,hôn lễ định tổ chức vào ngày 15 tháng sau.Khâm thử!
Khép Thánh chỉ lại,Vương tổng quản liền tươi cười giao vào tay cậu rồi đỡ cậu cùng phu phụ Âu Dương tướng quân đứng dậy.Vừa cười ông vừa nói:
-Chúc mừng công tử,chúc mừng tướng quân cùng phu nhân!
Âu Dương tướng quân khách khí đáp:
-Cảm tạ lời mừng của tổng quản.Đây là phúc phận của Âu Dương gia ta.
Hơi cúi đầu,Vương tổng quản nói:
-Tướng quân đừng khách khí….Thôi,ta cũng phải hồi cung rồi!
-Tổng quản đi thong thả!
Sau khi tiễn Vương tổng quan ra về,Ngọc Lưu liền ôm lấy phụ mẫu mình mà khẽ khóc.
Nhìn song nhi nhà mình như vậy,hai người không khỏi cười khổ,cùng nói:
-Khóc cái gì?Chiếu chỉ đến rồi,bây giờ con phải cười vui vẻ lên chứ ai lại khóc như vậy!
Vừa khóc,vừa khẽ cười,cậu đáp:
-Là con vui quá thôi!!!
Nghe câu nói này của song nhi nhà mình,hai người liền bật cười vui vẻ mà ôm chặt lấy cậu,nói:
-Song nhi nhà ta thế mà sắp phải gả đi rồi!!!!